Chấp

Nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi gầy gò, mái tóc bạc phơ nay đã được húi cua gọn gàng, dáng người hao gầy ngồi bên giường, thoáng làm tôi giật mình nhưng đúng là bà ngoại tôi đây rồi.

Chỉ cách đây vài tháng, khi trong nhóm chat gia đình đột ngột reo lên liên tục những tin nhắn, những suy nghĩ tăm tối nhất xâm chiếm tâm trí tôi. Thời gian ngắn ngủi ấy đưa bà từ những bước chân thoăn thoắt xuống những cọ quậy quanh mành chiếu trên giường, đưa các dì, và mẹ tôi và vòng xoay định mệnh, như người đời hay nói một mẹ nuôi năm con nhưng chắc gì năm con nuôi nổi một mẹ, và cứ thế Thượng Đế ban cho tất cả chúng tôi từ già đến trẻ một bài học mà người đã truyền dạy cho loài người từ muôn thưở – Chấp. Biến cố đi qua nhưng bài học của nó thì ở lại chờ chực xuất hiện cho những ai hay lãng quên 

Đằng sau những lời cằn nhằn, rủa xả và cơn quấy của bà mà tôi nghe được (cũng may chưa từng chứng kiến) tôi tự hỏi điều gì bà chấp niệm đến nỗi ray rứt tâm can và phải toát ra ngoài như vậy nhỉ 

Tôi nghe dì kể lại ngày xưa bà đẹp lắm, lại là con điền chủ giàu có, là lá ngọc cành vàng nhưng gia đình sa cơ phải gã cho ông ngoại tôi là nông dân chính hiệu. Hẳn cô tiểu thư trong bà ngày ấy vẫn mang bao nhiêu ấm ức tuổi trẻ, nên bà luôn khắt khe và chưa bao giờ tỏ ra hài lòng với ba chàng rể, là ba tôi, dượng ba và dượng út. Cho dù dượng út là người thương bà nhất, chở bà đi khám bệnh, bế bà lên lầu, chăm lo từng bữa cơm, điểm số trong tay bà ban cho luôn vô cùng hà tiện.  Bà chấp ông trời trót cho con làm tiểu thư, sao không cho con một thân phận cao sang đến cuối đời ông ơi. 

Ngày xưa các cụ rất đông con, suy nghĩ về con cái của người xưa với ngày nay khác nhau xa lắm. Ngày nay sinh con như nuôi một loại thú cưng quý hiếm, cưng chiều từ lúc mang về nhà và tận tâm tận lực từng chút một, ngày xưa mặc định trời sinh voi sinh cỏ, con cái ba mẹ cứ sinh ra, chúng nó tư khắc uống sữa mẹ mà lớn lên được, cùng một chút đòn roi của cha, cứ thế mà lớn lên. Là mẹ của ba cô con gái, cùng hai ông chồng khác nhau, chắc bà cũng không ngờ có ngày sự tổn thương của những đứa con ngày ấy vẫn âm ỉ và còn lớn hơn khi chúng trở thành những bà cô tóc hoa râm. Đứa này học dốt, sau này ở nhà chăm mẹ, ôi văn mẫu ngày xưa mà giờ xã hội chúng ta lên án. Không biết có ai không, chứ gia đình tôi cũng là nhân vật trong những bài post đạo lý kiểu ấy. Các con trách mẹ, mẹ trách con. Bà chấp ông trời sao ban cho con toàn những đứa bất hiếu. Bà chấp với những chàng rể, trong mắt bà, rể là người ngoài, chúng vào để bòn rút và lấy tài sản gia đình mình. (dù cho không phải người nào cũng vậy, và người bà rủa nhiều nhất, dành thời gian chăm sóc và quan tâm bà nhất) 

 

 

  

Thầy

Trong một bài pháp của Thầy, có một câu vang mãi trong đầu “Ở đâu có nương tựa, ở đó có dao động”

Con nghe và nghĩ mình hiểu những gì con chữ nói cho tới ngày bà con nằm viện, con nhận ra mình chả biết gì cả

Sáu năm trước, con đột ngột nhận ra mình mất “người mẹ” mà mình biết suốt gần 40 năm qua, con hụt hẫng vô cùng 

Những ngày thế giới bận rộn đương đầu với con  Covid, con  bận rộn đương đầu với lá đơn tìm việc khi mái đầu hai thứ tóc, tự hỏi mình giỏi việc gì, rồi hoảng hốt trước tương lai mù mit 

Người xung quanh con Chấp, con cũng Chấp, nếu tiếp tục như vậy, không rõ mọi thứ sẽ đi về đâu 

Sáng hôm ấy, cùng với em trai thăm bà bên giường bệnh, miệng bà không còn đủ sức thốt nên lời nào, chỉ có ánh mắt mệt mỏi rỉ ra dòng nước mắt. Tôi tự nhủ, gia đình lớn này đã mất đi một điều vô cùng lớn lao, lớn hơn tất cả chúng tôi, lớn hơn mọi tiền bạc trên đời có thể mua nổi, đó là niềm tin về gia đình, thứ keo kết dính thế hệ sau và thế hệ trước, một siêu lực vô hình thôi thúc chúng ta về ăn bữa cơm chiều, thu xếp công việc sớm để bắt xe về quê ăn Tết. Hình ảnh các con đùn đẩy nhau và đôi bàn chân xương xẩu và cơ man ống tiêm ống dẫn khăp người bà, cho tôi cơn ớn lạnh như đang xem một bộ phim kinh dị. 

Tôi nghĩ mình phải sống khác, tôi biết mình phải nghĩ khác 

 

Tôi

Tiếng chuông báo thức chưa kịp reo thì tôi đã tỉnh và chờ đợi nó để cùng dậy. Những đêm trằn trọc với suy nghĩ thường kéo dài tới sáng, tôi cũng dần quen với nó. 

Trong suốt gần sáu năm qua, sau những cơn quần thảo với cái chấp bên ngoài và bên trong bản thân, tôi có chút kinh nghiệm.  Tôi đọc và áp dúng hệ quy chiếu tính cách MBTI để sàng lọc điểm mạnh và điểm yếu cố hữu của mình, tôi sắm luôn công cụ kiểm soát cơn (moodfit) nhưng thú thực dạo này cũng hơi lơ là, tôi cố gắng viết ra thường xuyên hơn như một liệu pháp kiểm soát suy nghĩ.  Cũng tới lúc hệ thống lại một vài mẹo hữu ích


Ngắt: không nhớ rõ nhưng mơ hồ nhớ lại 1 clip ngắn từ chuyên gia tài chính là cứ nhẩm 5,4,3,2,1 và nói điều mình muốn nói sẽ giúp vượt qua trở ngai trong giao tiếp, tôi biến tấu nó thành công tắc cho chính mình để nói điều khó nói, để bỏ đi hoặc cắt dòng hội thoại

Cười: Không ai chỉ ra điều này hay như diễn viên hài độc thoại. Một câu đối đáp tỉnh rụi, trong một tình huống ngặt nghèo, tự dưng mang lại lợi ích vô cùng lớn 

Mong là năm mới, tôi sẽ khám phá ra nhiều mẹo hay để giúp bản thân và người thân nhận diện và vượt ra con ma “Chấp” trong chính bản thân mình 

09.02.2025

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Shopping Cart